Đôi vợ chồng người Anh dắt đứa bé gái mắt đen, da vàng chừng 5 tuổi bụ bẫm, kháu khỉnh gõ cửa công ty thám tử. Họ không sinh được con. Đứa trẻ người Việt Nam này được họ nhận làm con nuôi từ năm 2001 tại Trung tâm Bảo trợ xã hội TP.HCM khi cháu được 12 tháng tuổi. Nay họ muốn tìm mẹ đẻ của đứa bé.

Ảnh minh họa

Họ không muốn nó sau này là kẻ vong thân, không muốn nó “tật nguyền” về máu mủ, nguồn cội. Manh mối của mẹ cháu bé chỉ có một dòng chữ: Nguyễn Thị Hồng, 24 tuổi, trú tại xã…, huyện…, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Đây là lời khai không đối chứng của một cô gái sinh con ngoài giá thú đã bỏ trốn khi chưa kịp cho con bú một lần.

Thám tử Kiên cầm điện thoại gọi số 1080 Vũng Tàu, điện thoại viên cho biết huyện không có xã nào tên là…. 50% mẹ cháu bé là dân tỉnh khác đến đây sinh con và đã bỏ đi. Thêm nữa nếu có gặp được cô ta thì 80% cô ấy đã có gia đình. Điều này đồng nghĩa với việc cô ta sẽ khó thừa nhận đứa trẻ này là con mình. Đây là tâm lý, văn hóa của người VN. Thân chủ chấp nhận rủi ro.

Bốn thám tử Mạnh, Dũng, Kiên, Hòa nhận nhiệm vụ và khăn gói vào miền Nam cùng dòng địa chỉ có một nửa thông tin là không thật.

Tìm một địa chỉ giả

Địa chỉ đầu tiên của các thám tử là Trung tâm Bảo trợ xã hội TP.HCM. Trung tâm cho biết ngày, tháng, năm này họ được bệnh viện tỉnh báo có cô bé một ngày tuổi bị mẹ bỏ rơi. Trung tâm cho người đến nhận. Hồ sơ chép lại từ sổ nhập viện mà mẹ cháu bé khai: tên, địa chỉ. Người này đi một mình và không xuất trình bất cứ giấy tờ gì.

Đến bệnh viện tỉnh, các thám tử được biết chuyện hoang thai, lén lút sinh một mình và khai tên, địa chỉ giả là rất bình thường. Bệnh viện chỉ có trách nhiệm giúp đỡ họ chứ không thể yêu cầu chứng thực nhân thân. Năm năm qua, mỗi ngày bệnh viện tiếp hàng trăm bệnh nhân và ai cũng có hoàn cảnh đặc biệt cả nên không thể nhớ nổi người đàn bà này. Phương thức lưu hồ sơ bệnh nhân chủ yếu cũng dựa trên kê khai và sự tự nguyện của họ.

Manh mối duy nhất còn lại là dòng địa chỉ giả kia. Là một cô gái trẻ, gặp nạn và đơn độc thì tâm lý không thể ổn định để nghĩ sâu đến mức tự bịa ra một địa danh. Tên huyện là có thật. Vậy thường là cô gái này có liên quan đến huyện đó. Phần nhiều là cô ta có sống ở đó. Tên xã không có thật nhưng có thể cô gái đã ghép bừa một xã nào đó vào địa chỉ của mình. Đi hỏi một số người, thám tử Kiên được biết xã G từng có thật ở huyện K nhưng đã được xóa tên và ghép địa bàn vào hai xã kế bên là E và S.

Rời phòng trọ ở bến xe, bốn thám tử chia nhau xuống hai xã trong các vai: tìm người nhà và kiếm việc làm.

Những cô gái trong ấp mới

Tiêu chí tìm người là các cô gái tên Hằng, Hồng, Hường, độ tuổi 28-31, cách đây năm năm có thai ngoài giá thú. Các thám tử chủ yếu dò hỏi qua những thanh niên cùng lứa, những phụ nữ thóc mách. Hỏi tế nhị, đan xen vào những câu chuyện tầm phào ngoài quán, bên bàn nhậu.

Hai xã có bảy ấp thì năm ấp là người bản xứ. Dân bản xứ hỏi một người cả ấp cùng biết. Trong 13 cô gái thuộc năm ấp này có thai trong thời gian đó thì tất cả đều có chồng hoặc vẫn đang nuôi con. Hai ấp còn lại mới thành lập từ ngày dân di cư tụ tập.

Ở đây có năm cô gái. Một người có con 5 tuổi, các thám tử loại khỏi diện nghi vấn vì không thể sinh hai lần trong một năm. Bốn người còn lại: một chưa chồng, chưa yêu; một đang yêu; một có con 7 tuổi và cuối cùng là một cô mới lấy chồng và đang có bầu. Ấp của bốn cô này dân mới cũ lẫn lộn, cuộc sống riêng lẻ và chủ yếu đi làm xa. Không có mối quan hệ họ hàng hay quê hương nên không ai nắm tường tận lai lịch người khác.

Các thám tử đành xoay từ hướng hỏi dò sang chiêu thức gặp trực diện. Tiếp cận đối tượng, các thám tử nói có đôi vợ chồng ở Sài Gòn nhận con nuôi. Nay ai tìm được mẹ nó sẽ được trọng thưởng. Ba cô chung thái độ hăng hái, hỏi rất kỹ: cô gái đó tên gì, sinh ngày nào, quê ở đâu, làm nghề gì? Họ ghi địa chỉ liên hệ và lập tức đi tìm. Duy cô gái tên Hoa có thái độ khác thường…

Cuộc chiến của người mẹ

Hoa người Nghệ An, lấy chồng năm 2002 nay đang có bầu. Chồng đang chạy xe thuê. Hoa ở nhà bán hàng nước, tạp hóa. Sau vài lần ra mua hàng, phóng khoáng, vui tính, thám tử Kiên bắt quen cô chủ Hoa. Khi Kiên nói có người treo thưởng nhờ tìm giúp mẹ một đứa trẻ ngoài giá thú thì Hoa hơi biến sắc.

Khác mọi người, cô không hỏi kỹ vào các chi tiết để tìm người mà chủ yếu hỏi về tình hình sức khỏe đứa bé và gia cảnh nhà cha mẹ nuôi. Kiên chờ lúc anh chồng về, hỏi to câu chuyện thì Hoa hốt hoảng, muốn gạt đi và đứng phắt dậy. Những lần sau qua mua hàng, Kiên không hề nói gì đến chuyện đứa bé thì Hoa lân la hỏi thêm.

Khi câu chuyện đi hơi xa, Hoa không dám hỏi nữa thì Kiên lại nói đã có người ở ấp khác tìm được mẹ cháu rồi. Không kìm được, Hoa hỏi ngay liệu có đúng không? Trực giác mách bảo Kiên đây đúng là người cần tìm.

Nhưng để chắc chắn hơn, Kiên thử: “Tôi sắp về Sài Gòn nhưng tôi biết chị đã biết mẹ đứa bé ở đâu hoặc chị là người nhà cô ấy. Nay tôi chỉ gửi chị 5 triệu. Một nửa dành cho chị. Nửa kia nhờ chị chuyển đến mẹ cháu bé cho gia đình người ta bớt áy náy”. Hoa khăng khăng không nhận và nói cho dù có biết mẹ đứa trẻ thì cũng không thể nhận nhau lúc này (?).

Sau lần này Hoa chột dạ và tỏ ra bình thản, dửng dưng trước Kiên. Cô không nói về chuyện đứa trẻ nữa. Kiên tạm lui tìm những người quen biết Hoa từ những năm trước. Họ cho hay: mới vào đây Hoa có một người đàn ông theo đuổi. Cô nói không có cảm tình và bỏ đi làm ở tỉnh khác 5-6 tháng thì quay lại nói làm vất vả, lương thấp nên thôi. Thời điểm đó trùng vào dịp đứa bé kia đang trong thai.

Chọn ngày chồng Hoa về quê, Kiên gặp Hoa nói:

– Tôi biết cô là mẹ đứa bé. Tôi biết cả cha đứa bé tên là gì, quen cô trong trường hợp nào. Tôi đã đến nơi cô nói là đi làm nhưng thật ra không phải mà cô đi giấu bụng chửa. Bây giờ cô đã có một gia đình hạnh phúc. Chồng cô và đứa bé trong bụng cô vô tội. Bản thân cô cũng bị lừa gạt. Tôi thề sẽ bảo vệ hạnh phúc đó. Nhưng cô phải khẳng định có phải cô là mẹ đứa bé đó không để tôi biết và nói với con cô, với bố mẹ nuôi của nó cô là người tử tế, đang có cuộc sống tốt để họ yên tâm. Tôi sẽ không cho họ địa chỉ của cô nếu cô chưa muốn.

Hoa bật khóc. Cô gọi đứa con chưa có tên riêng trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nó là con cô nhưng cô không thể nhận nó lúc này.

Kiên thở phào, lén tắt máy ghi âm và đưa tờ giấy ghi địa chỉ văn phòng Công ty điều tra & bảo vệ V cho Hoa. Đây là chiếc cầu nối tình mẫu tử. Khi nào cuộc đời mưa thuận gió hòa, Hoa có thể tìm lại giọt máu của mình.

Sau khi tìm ra người mẹ phải trốn tránh con suốt cuộc đời chỉ vì một phút giây nông nổi, các thám tử lại giúp một người đàn bà bên kia trái đất phát hiện điều bí mật suốt 20 năm chồng mình che giấu. Những điều chưa thành thật ấy có tàn phá hạnh phúc của họ?

TRÂM ANH
Theo Tuoitre

Văn phòng thám tử tại Hà Nội

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử