Thám tử tư VDT – Hoạn Thư thời công nghệ thay vì đạp xe lóc cóc với tốc độ rùa bò để đuổi theo… xe máy hay ngồi sau xe ôm để đuổi theo… taxi trong cuộc hành trình bảo vệ hạnh phúc gia đình, thì họ chỉ ngồi nhà mà vẫn biết lịch trình của các quý ông bằng những đoạn băng video được quay bởi những chiếc camera nhỏ xíu dưới bàn tay điêu luyện của các thám tử.

Ai đó đã nói rất đúng rằng, công nghệ làm thay đổi cuộc sống và trong những câu chuyện dưới đây công nghệ đã làm đổi lòng Hoạn thư, đẩy lùi bão tố, trả lại bình yên cho tổ ấm gia đình…

Thanh từng là một nữ võ sỹ có đẳng cấp. Rời sàn đấu, cô trở thành một nữ vệ sỹ. Khách hàng của cô lần ấy là một nữ doanh nhân nhan sắc. Ngay từ buổi đầu gặp gỡ, Thanh đã có cảm tình với người đàn bà này. Chị 47 tuổi, đang là giám đốc một công ty dệt may, đã có chồng và hai con – cô con gái lớn đang học năm cuối đại học và cậu con trai út đang học lớp 10. Chồng chị là tiến sỹ kinh tế cũng đang làm giám đốc một doanh nghiệp trong lĩnh vực xây dựng. Nhìn chung, gia đình chị là một mẫu hình hoàn hảo và nhiều năm qua, chị là người đàn bà hạnh phúc trong tình yêu của chồng và sự ngoan ngoãn của các con. Thế nhưng, chừng một năm trở lại đây, sau khi chị kết thúc một khóa học 2 năm về quản trị kinh doanh ở nước ngoài trở về, bằng trái tim nhạy cảm của người phụ nữ, chị nhận thấy những thay đổi trong tình cảm của chồng.

Trong nước mắt chứa chan, chị kể rằng, một lần tình cờ dọn dẹp sách vở, tài liệu trên bàn làm việc của chồng, chị đã vớ được lá thư của một cô gái với những lời lẽ nồng nàn yêu đương gửi cho chồng chị. Dưới thư có ký tên loằng ngoằng nhưng chị nhìn rõ chữ cái đầu tiên là H. Chị đoán đây là một cô gái ít học, trẻ tuổi, bằng chứng là bức thư hết sức ngây ngô và đầy rẫy lỗi chính tả.

Dù rất thông minh, sắc sảo nhưng chị cũng chỉ phán đoán được đến thế thôi, còn cô ấy là ai, ở đâu và chồng chị có đáp lại tình cảm của cô ấy không thì chị hoàn toàn không biết. Chỉ biết rằng, suốt từ bấy đến nay chị sống trong đau khổ, dằn vặt và dù có cố tỏ ra cứng rắn thì những cơn ghen vẫn sục sôi trong huyết quản từng ngày từng giờ khiến chị mất ăn mất ngủ. Nhưng chị là một doanh nhân, chị không thể lẽo đẽo đeo đuổi anh như cái cách mà những người đàn bà bình thường khác vẫn làm. Phần vì chị rất thiếu thời gian, phần vì trong con mắt của những người dưới quyền, chị phải tỏ ra là một người đàn bà hạnh phúc. Đó là một trong những lý do chính khiến chị tìm đến dịch vụ của Công ty Thanh, cho dù, chị biết giá cả ở đây không hề mềm chút nào.

Thanh và các cộng sự của cô đã đưa cho chị tham khảo một biểu giá trước khi chị đặt bút ký hợp đồng. Theo đó, với một hợp đồng 10 ngày thuê người để làm cái bóng của chồng, chị phải trả chừng 10 triệu đồng, trong đó ngày đầu tiên là 1,4 triệu đồng và giảm dần trong những  ngày sau.

Thanh kể rằng, trong 3 ngày đầu tiên, Công ty của cô phải huy động tới gần ba chục thám tử, chia làm nhiều mũi, bám theo và đón đầu những nơi người đàn ông này có thể đến. Ngày đầu tiên, các đoạn băng ghi hình của các mũi thám tử tổng hợp về trung tâm chỉ huy chỉ cho thấy hình ảnh một người đàn ông mẫu mực. Sáng rời nhà lúc 7 giờ đến công sở. Trưa ăn cơm tại phòng làm việc. Chiều rời khỏi cơ quan rồi về thẳng nhà. Nội dung các cuộc điện thoại và nhắn tin trong ngày không có điều gì khả nghi.

Ngày thứ hai vẫn vậy. Thanh và các cộng sự mừng rơn. Mừng cho hạnh phúc vẹn toàn của khách hàng. Mừng cho những linh cảm lầm lẫn của người đàn bà quá đỗi yêu chồng. Nhưng đến ngày thứ ba thì sự thể đã khác. Sau khi ăn cơm trưa tại phòng làm việc, anh tắt đèn, chốt cửa, nhưng thay vì ngả mình trên ghế da êm ái chợp mắt nghỉ trưa như mọi khi, anh đã luồn ra ngoài bằng cửa sau rồi đi thật nhanh ra khỏi công sở. Đi bộ thêm một đoạn nữa, qua khỏi con phố nơi trụ sở cơ quan anh đóng đô, anh chui tọt lên một chiếc taxi rồi phóng như bay đến một nhà nghỉ ở trung tâm thành phố.

Chiếc xe hơi sang trọng chở các thám tử dù bám sau nhưng luôn biết giữ một khoảng cách an toàn với chiếc taxi đủ để anh không nghi ngờ, lăn tăn một điều gì cả. Đến cửa khách sạn, anh bước xuống, đường hoàng, tự tin mà không hay biết rằng, con phố này có cả thảy 5 khách sạn thì cả 5 đều có các thám tử luẩn quẩn ở nơi tiền sảnh trong các vai khác nhau. Giọng cô lễ tân nhẹ như gió thoảng nhưng Thanh vẫn nghe rõ mồn một: “Anh lên phòng 205 nhé, chị Hà cầm chìa khóa rồi”. Thì ra là Hà, chữ cái đầu đúng là vần H. Có vẻ như hai người đã là khách quen của khách sạn này.

Chừng 5 phút sau, Thanh tự tin bước lên tầng 2, duyên dáng như một cô lễ tân thực thụ, gõ cửa phòng 205. Người ra mở cửa là một cô gái còn rất trẻ, dáng vẻ lành hiền, quê mùa. Thanh trao cho cô ta một xấp khăn mặt, dưới đó là thứ mà hai người đang cần. Vừa rảo bước, Thanh lại vội vàng quay gót. Cô gõ cửa lần thứ hai. Lần này thì anh bước ra, vẻ mặt hơi cau có. Thanh mỉm cười, tỏ vẻ thẹn thùng, biết lỗi, chìa ra một chiếc chìa khoá xe máy: “Thưa, chú quên không rút chìa khoá”. Bộ mặt cau có giãn ra: “Không, tôi tới đây bằng taxi”.

Sau cuộc mây mưa, cô gái trở về nhà trọ mà không hay biết rằng, từ hôm nay mọi di biến động của cô và người tình đều được các thám tử theo sát và được ghi lại bằng những chiếc camera chuyên dụng. Lý lịch, đời tư của cô gái cũng được làm rõ. 19 tuổi, quê ở Nam Định, quan hệ với anh đã 2 năm, không công ăn việc làm, sống và nuôi một đứa em trai đang học đại học cùng một bà mẹ già ốm liệt giường ở quê bằng chu cấp của người tình.

Không cần 10 ngày như đã thỏa thuận, sang ngày thứ 8, người đàn bà đã có trong tay toàn bộ cuốn băng ghi hình và những thông tin cần biết. Đến ngày thứ 10 thì ở tiền sảnh khách sạn, không chỉ có các thám tử mà còn có cả chị. Chị lấy máy di động của một người thân cận với anh trong cơ quan, bấm vào máy di động của anh. Anh nói như quát lên trong máy: “Có việc gì?”. Chị ôn tồn: “Em đây, em đang đứng dưới sảnh khách sạn. Em đã gọi xe đưa hai vợ chồng mình về nhà”. Chỉ hai phút sau, anh xuống, mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm. Cô gái cũng xuống nhưng cô không dám nhìn chị mà cắm đầu chạy như một người điên.

Hai ngày sau, trong vai một người em, Thanh đã cùng chị đến gõ cửa căn hộ nơi cô gái kia thuê trọ. Nhưng cô ta không dám mở. Qua tấm cửa gỗ, chị vẫn nghe thấy tiếng răng của cô va vào nhau lập cập. Chị nhẹ nhàng: “Cô đáng tuổi mẹ cháu, cô không làm gì cháu đâu, đừng sợ!”. Cuối cùng thì cửa cũng được mở. Trong căn phòng trọ đơn sơ này, chỗ nào chị cũng như nhìn thấy bóng dáng của anh. Chị cố nén để không bật khóc nhưng không sao kìm được cơn đau nhói lên, nhức nhối nơi lồng ngực.

Cô gái ngồi thu lu trong góc nhà, run rẩy như một con mèo ướt. Giọng chị ôn tồn: “Cháu còn trẻ, còn có cơ hội tìm được một người yêu cháu và cưới cháu làm vợ. Cô sẽ cho cháu một ít tiền để cháu về quê làm vốn, lấy chồng, sinh con và nuôi mẹ, nuôi em. Xe máy, vàng bạc, tất cả những gì chú ấy tặng cháu, cháu hãy giữ lấy làm kỷ niệm”. Nói rồi chị mở xắc, lấy ra một bọc tiền đưa cho cô gái: “Đây là 50 triệu đồng, cô hy vọng là đủ cho cháu làm vốn sinh nhai. Đừng nói lời cảm ơn cô mà hãy nói với cô rằng, cháu sẽ về quê ngay trong ngày mai”. Cô gái cầm bọc tiền, nước mắt đầm đìa. Ngày hôm sau, trước khi về quê, cô gái không quên rẽ qua cơ quan chị, trao cho chị một bọc đầy toàn quần áo lót và tất chân của anh. Tối ấy, chị về nhà, trao lại cho anh và nói rằng: “Em đã cho cháu 50 triệu đồng để nó về quê. Còn đây là những thứ anh đã quên ở nơi cháu thuê trọ”.

Tối hôm sau, tạm gác lại mọi công việc ở công sở, anh tự lái xe chở chị đi ăn tiệc. Bữa tiệc của riêng hai người. Dưới ánh nến lung linh, huyền ảo, chị thướt tha, dịu dàng trong vòng tay anh qua hết điệu valse này tới điệu valse khác. Cách đó không bao xa, Thanh đứng nhìn hai người, lặng lẽ mỉm cười. Bản hợp đồng đã kết thúc một cách êm dịu.

Giang cũng đã từng là một võ sỹ có đẳng cấp. Anh cao to, tóc húi cua trọc lốc. Mặt lạnh, phản xạ cực nhanh. Chỉ có nụ cười là cực kỳ cởi mở và hiền hậu. Nhóm thám tử do anh phụ trách nhận một nhiệm vụ rất nặng nề vì khách hàng của họ là một phụ nữ mắc chứng huyết áp cao. Từ Tp.HCM bay ra, bà tìm đến công ty của Giang yêu cầu xác minh sự ngờ vực của bà về mối quan hệ của ông Lanh – chồng bà – một doanh nhân đang làm trưởng đại diện cho một văn phòng nước ngoài tại Hà Nội – với một cô gái còn rất trẻ tên là Liên. Bà cho biết, chỉ vì mối nghi ngờ này mà bà đã bị tăng xông 4 lần, phải nhập viện, trong đó có một lần suýt chết.

Giang quán triệt với các cộng sự trong nhóm: Phải đẩy nhanh tốc độ làm việc, không thể để bà khách này sống trong mối ngờ vực lâu thêm nữa vì sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng của bà. Khoảng hai chục cộng sự của anh đã được huy động vào cuộc, với điều kiện bà khách phải trở lại Tp.HCM ngay và chỉ được ra Hà Nội khi có kết quả chính thức. Qua 3 ngày, nhóm của Giang sau nhiều nỗ lực mới khoanh vùng được 8 số điện thoại mà ông Lanh hay liên hệ nhất. Mất hai ngày thử thách nữa, nhóm thám tử đã loại được 7 số điện thoại ra khỏi diện nghi vấn. Chỉ còn lại duy nhất một số nhưng đáng tiếc đó lại là một số điện thoại di động dùng sim trả tiền trước. Giang gọi tới, vờ xin gặp Liên, đầu dây bên kia cô gái nhẹ nhàng đáp: “Thưa, anh nhầm, máy này của tôi”.

Chuyển hướng điều tra, vất vả đến 4 ngày sau mới tìm ra người sở hữu số điện thoại đó là Lan chứ không phải Liên như bà khách cung cấp. Đúng là Lan sống cùng với ông Lanh trong một căn hộ chung cư cao cấp ở phía Nam thành phố. Đêm nào ông Lanh cũng về đây ngủ. Còn vào những ngày nghỉ thì hầu như ông Lanh không ra khỏi căn hộ này. Cô gái tên Lan sống cùng ông Lanh mới 18 tuổi, xinh đẹp mơn mởn và không đi làm gì, chỉ ở nhà phục vụ việc cơm nước. Câu trả lời dường như đã ở trong tầm tay. Nhưng để chắc chắn, Giang vẫn cử Thảo, một nữ cộng sự xinh đẹp tìm cách tiếp cận với Lan bằng cách thuê một căn hộ ở ngay sát căn hộ nơi Lan đang ở.

Cùng độ tuổi, hai người nhanh chóng trở nên thân thiết và một tháng sau, với cách gợi chuyện khôn khéo, Lan đã cởi lòng mình tâm sự với Thảo. Thì ra, Lan là đứa con rơi của ông Lanh cách đây gần 20 năm với một người phụ nữ trong rất nhiều phụ nữ ông từng quan hệ. Tình cờ biết Lan đang sống ở Hà Nội với một người bác họ sau khi mẹ cô lâm bệnh qua đời, ông Lanh đã tìm cách xin ra Hà Nội làm đại diện cho công ty để tìm con. Sau khi tìm thấy Lan, ông đã bỏ tiền ra mua cho Lan căn hộ này và hiện đang làm thủ tục cho đứa con rơi đi du học nước ngoài để bù đắp những thiệt thòi mà con bé đã phải gánh chịu vì thiếu cha từ tấm bé.

Sau khi những uẩn khúc đã được hóa giải, các thám tử vào tận Tp.HCM đón bà khách ra Hà Nội. Lan được đưa ra sân bay đón bà và trong cuộc hạnh ngộ mừng mừng tủi tủi đó, cô chính thức xin phép được gọi bà bằng mẹ

Nguồn CAND

Thám tử  tư  VDT

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử