Hà Nội, tháng 6 năm 2025. Mưa giông trút xuống phố cổ, ánh đèn neon trên phố Hàng Bông lấp loáng như những con mắt vô hồn. Thám tử Trần Phong, 34 tuổi, ngồi trong quán cà phê nhỏ, tay xoay chiếc bật lửa bạc, mắt dán vào màn hình điện thoại. Anh là một thám tử tư nổi tiếng, không vì những vụ án đình đám, mà vì khả năng lật mở những bí mật ẩn sâu trong lòng người. Tin nhắn từ số lạ hiện lên: “Tôi cần anh điều tra một vụ đánh ghen. Vợ tôi bị tấn công, có thể do nhân tình của tôi. Gặp tôi lúc 21h, quán cà phê Hàng Hành, Hoàn Kiếm.” Kèm theo là một đoạn video: một phụ nữ bị xịt sơn đỏ vào mặt, quần áo tả tơi, gục ngã trước cổng chung cư ở Cầu Giấy.
Phong nhìn đồng hồ. 20h35, ngày 12 tháng 6. Anh khoác áo trench coat, đội mũ lưỡi trai, bước ra màn mưa. Một vụ đánh ghen giữa tiểu tam và chính thất? Có vẻ là chuyện tình ái thông thường, nhưng trực giác mách bảo anh, Hà Nội đêm nay đang che giấu một bí mật lớn hơn.
Quán cà phê Hàng Hành, 21h. Lê Quang Vinh, 45 tuổi, giám đốc Công ty Xây dựng Thành Công, ngồi ở góc khuất, vest xám phẳng phiu, tóc chải bóng. Anh ta đưa tay vuốt cằm, ánh mắt lo lắng. “Vợ tôi, Nguyễn Thị Thu Hà, bị tấn công cách đây ba ngày,” Vinh nói, giọng trầm. “Cô ấy đang nằm viện, gãy hai xương sườn, mặt bỏng nhẹ do hóa chất. Tôi nghi là do Trần Lan Anh, nhân tình của tôi. Nhưng tôi không chắc. Tôi cần anh tìm ra sự thật, nhưng phải tuyệt đối kín đáo. Công ty đang đàm phán với nhà đầu tư Nhật, một scandal sẽ phá hủy mọi thứ.”
Phong nhận chiếc USB từ Vinh, bên trong chứa tin nhắn đe dọa gửi đến Hà trước vụ tấn công. Anh hỏi: “Anh có bằng chứng gì liên quan đến Lan Anh?” Vinh lắc đầu, chỉ nói: “Cô ta từng lảng vảng gần nhà tôi ở Cầu Giấy tuần trước. Cô ta trẻ, ghen tuông, và… rất bốc đồng.” Phong để ý ánh mắt Vinh né tránh khi nhắc đến Lan Anh. Anh ta đang giấu gì? “Tôi sẽ bắt đầu ngay,” Phong nói. “Trong năm ngày, anh sẽ có câu trả lời.”
Ngày 1: Bệnh viện Việt Đức, sáng. Nguyễn Thị Thu Hà, 40 tuổi, nằm trên giường bệnh, khuôn mặt băng bó, đôi mắt mệt mỏi nhưng sắc lạnh. “Tôi không thấy rõ kẻ tấn công,” Hà kể, giọng yếu. “Họ đội mũ trùm, xịt sơn đỏ vào mặt tôi, rồi đấm đá. Tôi nghe một giọng nữ hét: ‘Mày không xứng với anh Vinh!’ Tôi nghĩ là Lan Anh. Vinh nói cô ta 28 tuổi, xinh đẹp, và hay ghen.” Hà đưa cho Phong một tấm ảnh: Lan Anh tóc nâu dài, môi đỏ, cười tươi bên Vinh tại quán bar The Sunset ở Lý Thường Kiệt.
Phong hỏi về mối quan hệ của Hà và Vinh. “Chúng tôi cưới 15 năm, có một con gái 12 tuổi. Vinh thay đổi từ hai năm nay, đi sớm về khuya, mùi nước hoa lạ trên áo. Tôi biết anh ấy ngoại tình, nhưng tôi chịu đựng vì con.” Hà siết chặt tay, giọng đầy oán hận: “Tôi muốn Lan Anh trả giá, nhưng tôi cần bằng chứng.” Phong gật đầu, rời bệnh viện, mang theo cảm giác Hà không hoàn toàn thành thật.
Ngày 2: The Sunset, Lý Thường Kiệt, tối. Quán bar sang trọng, ánh đèn vàng dịu, tiếng saxophone lướt nhẹ. Phong cải trang thành khách hàng, áo sơ mi đen, ngồi ở quầy bar, gọi một ly mojito. Lan Anh xuất hiện lúc 22h30, váy đỏ nổi bật, tóc buông xõa, đi cùng hai cô bạn. Cô ta cười nói rôm rả, nhưng tay liên tục kiểm tra điện thoại. Phong chụp ảnh từ xa, ghi chú: Lan Anh đeo vòng cổ bạc, mặt dây khắc chữ “V”. Có thể là quà của Vinh.
Anh tiếp cận Lan Anh, giả vờ hỏi giờ. “Chị ơi, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?” Lan Anh nhìn đồng hồ, cười: “10h40 nhé.” Phong cố tình làm rơi bút, cúi nhặt, và lén chụp ảnh đôi giày cao gót của cô ta – giày mũi nhọn, đế đỏ, giống dấu vết tại hiện trường vụ tấn công. Anh rời quán, gọi cho một người bạn ở Công an Cầu Giấy, nhờ kiểm tra camera gần chung cư nơi Hà bị tấn công.
Kết quả camera: một người đội mũ trùm, dáng nữ, mặc áo khoác đen, đi giày đế đỏ, xịt sơn vào Hà rồi bỏ chạy. Giày của Lan Anh khớp với hình ảnh, nhưng Phong cảm thấy quá dễ dàng. Một tiểu tam đánh ghen thường hành động công khai để thị uy, sao lại che giấu danh tính?
Ngày 3: Căn hộ Lan Anh, Times City. Phong theo dõi Lan Anh từ 7h sáng. Cô ta rời căn hộ, lái Audi đến văn phòng Công ty Thành Công ở phố Bà Triệu. Anh liên hệ nguồn tin ở Sở Kế hoạch và Đầu tư Hà Nội, phát hiện Lan Anh không chỉ là nhân tình, mà còn là cổ đông nhỏ, sở hữu 3% cổ phần công ty. “Cô ta có động cơ tài chính,” Phong lẩm bẩm. “Vụ đánh ghen có thể là vỏ bọc cho việc khác.”
Anh hẹn gặp Lan Anh tại một quán trà sữa ở Times City, giả làm nhà báo muốn viết bài về ngành xây dựng. “Chị có quan hệ thân thiết với giám đốc Vinh, đúng không?” Phong hỏi. Lan Anh cười nhạt: “Anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là đối tác. Anh Vinh tốt với nhân viên, nhưng tôi không phải loại phá hoại gia đình.” Khi Phong nhắc đến vụ tấn công Hà, Lan Anh tái mặt, đứng dậy rời đi. “Cô ta biết gì đó,” Phong nghĩ.
Ngày 4: Chung cư Cầu Giấy, hiện trường vụ tấn công. Phong quay lại nơi Hà bị tấn công. Một ông lão bán trà đá gần cổng kể: “Hôm đó tôi thấy một cô gái đội mũ trùm, đứng chờ gần cổng cả tiếng. Cô ta gọi điện, nói gì đó về ‘xong việc sẽ nhận tiền’.” Phong nhíu mày. Lan Anh thuê người đánh Hà? Hay có kẻ khác đứng sau?
Anh kiểm tra tài khoản ngân hàng của Lan Anh qua nguồn tin. Một khoản chuyển khoản 15 triệu đồng từ cô ta đến Nguyễn Văn Hùng, một côn đồ có tiền án ở Hà Đông. Phong tìm Hùng tại một quán bida ở Thanh Xuân. Sau một hồi đe dọa nhẹ, Hùng khai: “Lan Anh thuê tôi dọa chị Hà, nhưng tôi không đánh. Người đánh là một cô gái khác, tôi chỉ chở cô ta đến hiện trường.”
Phong yêu cầu mô tả cô gái. “Tóc ngắn, khoảng 30 tuổi, giọng Hà Nội, mặc áo khoác đen.” Phong giật mình. Mô tả không khớp với Lan Anh. Anh quay lại bệnh viện, hỏi Hà: “Chị có mâu thuẫn với ai ngoài Lan Anh không?” Hà lắc đầu, nhưng ánh mắt né tránh. Phong nhận ra Hà đang che giấu điều gì.
Ngày 5: Văn phòng Công ty Thành Công. Phong kiểm tra tài chính công ty. Có dấu hiệu bất thường: 80 tỷ đồng được chuyển ra nước ngoài qua một công ty vỏ bọc ở Hồng Kông. Anh nghi ngờ Vinh đang rửa tiền, và vụ đánh ghen là cách đánh lạc hướng. Anh hẹn gặp Vinh. “Anh đang giấu gì? Vụ tấn công vợ anh có liên quan đến tiền của công ty không?” Phong hỏi thẳng.
Vinh tái mặt, cố chối: “Cậu vu khống! Tôi thuê cậu để tìm kẻ đánh Hà, không phải để đào bới công ty!” Nhưng Phong đưa ra tin nhắn đe dọa, truy vết từ số nội bộ công ty. “Có ai trong công ty muốn hại vợ anh?” Vinh im lặng, rồi thú nhận: “Trần Thị Ngọc, trưởng phòng tài chính, biết tôi ngoại tình. Cô ta đe dọa sẽ tiết lộ nếu tôi không chia lợi nhuận từ khoản tiền ở Hồng Kông.”
Phong tra cứu: Ngọc, 31 tuổi, tóc ngắn, giọng Hà Nội, từng bị kỷ luật vì sai phạm tài chính. Mô tả khớp với lời khai của Hùng.
Ngày 6: Cao trào. Phong phục kích Ngọc tại quán cà phê ở phố Nhà Thờ. Anh giả làm đối tác, mời cô ta uống trà. “Chị đứng sau vụ đánh ghen, đúng không?” Phong hỏi, đưa ra ảnh camera và lời khai của Hùng. Ngọc cười khẩy: “Anh không có bằng chứng.” Nhưng khi Phong bật đoạn ghi âm lời khai của Hùng, Ngọc đổi sắc mặt.
Cô ta thú nhận: “Tôi thuê Hùng và tự mình đánh Hà. Tôi muốn gây áp lực với Vinh để lấy tiền. Lan Anh chỉ là con rối, tôi bảo cô ta trả tiền cho Hùng để đổ tội.” Phong hỏi: “Tại sao chị nhắm vào Hà?” Ngọc cười lạnh: “Hà biết về khoản tiền ở Hồng Kông. Cô ta dọa sẽ tố cáo nếu Vinh không chấm dứt với Lan Anh. Tôi chỉ giúp Vinh loại bỏ rắc rối.”
Phong giao bằng chứng cho Công an Hà Nội. Ngọc bị bắt tối hôm đó. Lan Anh được triệu tập, khai đã bị Ngọc thao túng, không biết kế hoạch đánh ghen. Vinh đối mặt với điều tra rửa tiền. Hà nộp đơn ly hôn, quyết định sống vì con gái.
Kết thúc. Đêm 18 tháng 6, Phong ngồi bên Hồ Gươm, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước. Một tin nhắn từ Hà: “Cảm ơn anh. Tôi đã tìm lại chính mình.” Phong mỉm cười, nhấp ngụm cà phê đen. Vụ án khép lại, nhưng anh biết, những lời nguyền dưới ánh đèn Hà Nội vẫn đang chờ được giải mã.