Thám tư vdt – Những tâm sự của một người mẹ trẻ đã gần như bất lực bởi không theo được bước chân trưởng thành của cậu con trai độc nhất mà cô rất mực tin tưởng. Con trai cô 16 tuổi, tên Hoàng Anh, đang đắm chìm trong “bùa mê” của chất kích thích…

Cô chỉ có một mình nó. Lên 4 tuổi nó đã bị mổ khối u đằng sau gáy, rồi lớn lên bao nhiêu lần ốm vặt cô không đếm nổi. Sức khoẻ 6/10 của Hoàng Anh luôn luôn làm cô phải lo lắng. Có đêm thức trắng trực trong viện, thấy bóng bác sĩ là cô oà khóc.

Cầm quyển sổ y bạ trên tay và chứng kiến những lần con bị co giật, cô tự hứa với mình sẽ không bao giờ quát tháo nó, bởi nó đã phải chịu quá nhiều đau đớn bệnh tật.

Bố Hoàng Anh đi làm dầu khí trong giàn khoan tận Vũng Tàu, một năm về nhà có mấy lần thôi. Kinh tế nhà cô rất khá giả.

Cô phải dặn người làm không bao giờ có lời nói gì khiến nó tức giận, bởi mỗi lần tức giận nó lại bị đau bụng, cáu kỉnh bỏ ăn bỏ uống rồi lại ốm, cô rất khổ sở mỗi khi nó như thế.

Nhà chỉ có 2 mẹ con, chuyện gì nó cũng kể với cô cùng sự tin tưởng tuyệt đối. Nó thích quần áo đẹp, cô mua vé 2 mẹ con sang Sing cùng chọn đồ. Năm lớp 8, nó tâm sự thấy mến con bé lớp bên cạnh nhưng bạn ấy học giỏi Toán, còn nó thì không giỏi lắm. Cô thuê gia sư kèm cho nó học thật nhanh, chỉ 2 tháng sau nó đã học cùng lớp ôn thi học sinh giỏi cùng cô bạn kia. Cô đã dạy nó thật nhiều để mong nó thành đạt. Thấy nó viết blog yêu mẹ nhất trên đời, cô đã rơi nước mắt vì hạnh phúc.

Nhưng mọi chuyện ập đến quá nhanh, chỉ một năm sau cô đang dần cảm thấy mất con mình.

Thi tốt nghiệp cấp 2 với số điểm khá đẹp, Hoàng Anh vào một trường tốt ở quận Hoàn Kiếm. Gia đình cô hết sức vui mừng. Vì nghĩ nó cần xe đi học nên cô đã mua tặng con trai một chiếc xe máy. Hè năm đó, nó xin đi chơi khá nhiều. Nhưng tuyệt đối không đi đêm. Ban ngày nó xin phép cô đi từ 8h sáng, có hôm 7h. Lý do là đi bơi rồi về nhà bạn chơi điện tử. Nó vừa đỗ tốt nghiệp xong và tương lai đang tươi sáng như thế, cô có lý do gì để cấm nó? Thế nhưng…

Một sáng chủ nhật, khi nó còn đang ngủ nướng chưa dậy, cô mang xe đi rửa cho con. Rửa xong người ta bỏ lõi cốp ra để xì khô, cô vô tình nhìn thấy 2 gói ni lông như gói đựng bông tăm, một gói gồm 3 viên thuốc màu hồng, gói còn lại là thứ đá cục nhỏ màu trắng. Cô không phải là người mù thông tin về chất kích thích và cô nhớ mình gần như đã lịm người đi.

Có chút nghi ngờ về đứa con trai mình, được sự tư vấn của bạn bè, cô cầm gói thuốc đến Văn phòng Thám Tử Tư Giss. Các Thám Tử Tư nói đấy là thuốc lắc, còn gói kia cũng là một dạng chất kích thích, nhưng phải cho vào bình đốt lên mới dùng được. Thám Tử vừa dứt lời, cô đánh rơi cái điện thoại, nằm vật xuống đất mà khóc.

Cô nói với các Thám Tử đó là đứa con trai duy nhất của cô, chưa từng nói dối mẹ một câu và còn là học sinh giỏi nữa, nó đang trữ trong người chất kích thích mà chỉ có bọn hư hỏng ăn chơi mới sử dụng…Tại sao thế? Cô có làm gì khiến nó phải đau khổ, thất vọng hay chán nản để lao vào con đường ấy đâu. Tuy thế, cô vẫn hy vọng dù rất nhỏ nhoi là thôi thì nó chỉ cầm hộ đứa nào đấy, một đứa ăn chơi nào đấy, chỉ cầm hộ thế thôi.

Cô cung cấp các thông tin, lịch trình đi chơi, tấm hình vừa mới chụp gần đây nhất của cậu con trai cho các Thám Tử Tư và mong Thám Tử có thể giúp cô biết được sự thật về con trai mình.

Trưa hôm ấy, vừa ngủ dậy Hoàng Anh vội vã đi luôn. Cô giữ khuôn mặt bình thản, chào nó như mọi khi. Cô thử gọi với theo hỏi trưa có về ăn cơm không, nó quay lại cười rất tươi: “Con ăn bên nhà thằng Thanh rồi chơi điện tử luôn mẹ ạ.”

Các Thám Tử đã chờ sẵn trước cổng và nhắn lại cho cô tin báo “chúng tôi đang đi theo nó rồi”, còn cô bó gối ngồi chờ đợi. Nghìn lần cô mong mình nhầm. Đi ra ngoài ngõ nó cùng 3, 4 thằng nữa phi xe đến một khách sạn bên phố Nguyễn Văn Cừ. Bọn bảo vệ nhanh chóng che biển số xe và dắt xuống dưới hầm. Thám Tử gọi điện về báo cho cô biết, Cô như người bị mộng du suốt những ngày sau đó. Nhưng cô không hề hé răng hỏi nó một câu nào.

Cô lại tiếp tục kết hợp với Văn phòng Thám Tử Tư Giss để các Thám Tử có thể cho cô bản kết quả chi tiết những gì Hoàng Anh làm trong một ngày. Trong 5 ngày giám sát, có một hôm Hoàng Anh xin cô đi sinh nhật thằng Thanh, theo ý kiến của Văn phòng Thám Tử Giss, cô đồng ý cho nó đi. Với điều kiện phải về trước 11h. Hôm ấy 12h kém 15 nó mới về đến nhà, chính tay cô mở cửa. Gương mặt nó đỏ lên, cười nói nhiều và tỏ ra rất phấn khích.

Cô chúc nó ngủ ngon, còn cô, mấy hôm không ngủ rồi và nước mắt thì cũng chẳng buồn rơi nữa.

Các Thám Tử Tư đưa cho cô xem “lịch bơi và chơi điện tử hàng ngày” của Hoàng Anh: cái hội ấy lúc thì đến khách sạn, khi lại về nhà thằng Thanh hoặc nhà một đứa bạn khác, thỉnh thoảng thêm vài đứa con gái cũng chỉ sinh năm 91, 92 như con cô mà thôi.

Bọn nó cắn thuốc lắc, quan hệ tình dục (Hoàng Anh quan hệ với đứa bạn gái bằng tuổi nó). Cứ thế cho đến khi đúng giờ hẹn mẹ, Hoàng Anh về nhà. Mọi chuyện diễn ra được hơn 1 tháng rồi.

Cô khóc mãi rồi cũng quyết tâm thẳng tay dạy lại con, mong nó suy nghĩ lại.
tredibui
Nhưng khi cô đập kết quả vào mặt nó, nói nhẹ nhàng rằng cô đã biết hết rồi, con hãy sống lại đi. Thì nó ngước mắt ráo hoảnh lên nhìn cô: “Cái đấy đứa nào giờ chả chơi. Con chơi mà vẫn học được, mẹ yên tâm.”

Cô gào lên bắt nó chọn chơi bời hay là mẹ, nó ngần ngừ rồi hứa sẽ bỏ… dần dần. Cô đã quỳ xuống xin nó, cô hứa sẽ không nói chuyện này với bố nó, nếu không chồng cô sẽ điên mà giết con mất.

Sau đó, biết mẹ theo dõi và chắc cũng sợ cô nói với bố nên nó nghỉ hẳn, không gặp bọn kia nữa. Cô dù đau khổ nhưng cũng tạm yên lòng. Coi như một sóng gió đã qua, chỉ là chút tò mò tạm thời của trẻ con mà thôi. Hoàng Anh vào học 10 trong sự thấp thỏm của cô.

2 tháng sau, cô thôi không thuê Thám Tử theo dõi nữa, nhưng trong người cô luôn có que thử ma tuý. Rồi không thấy nó có biểu hiện gì, không nói cười luyên thuyên nữa. Cô lập lại niềm tin tưởng như đã mất, và bất cứ yêu cầu gì về vật chất cô đều đáp ứng vừa đủ để tránh có nhiều tiền sinh hư.

Thế nhưng chúa ơi, trước Tết được khoảng một tuần, một ngày thứ 7 bạn cô gửi tin cho cô, đọc xong cô lại rụng rời hết cả người. Trời đất thực sự sụp đổ rồi. Bạn cô nói thấy con cô vào một quán bar trên phố Đường Thành. Chú ấy ngạc nhiên nên đi theo. Con cô hết chống tay xuống bàn sau một hồi cụng ly hoành tráng, rồi lại nhảy nhót điên cuồng.

Cô phi như điên đến quán bar ấy, lôi cổ nó về và không giữ được bình tĩnh, cô đã đánh nó. Nhưng cô lạnh hết cả người khi nó bình thản không hề phản ứng, thậm chí còn cười cười như cô đùa vậy. Cô bắt nó thử que thử thì nó trả lời luôn: “Thử làm gì đằng nào chả 2 vạch…”

Chúa ơi, từ đó đến giờ hai mẹ con không hề nói chuỵện với nhau, nếu có cũng chỉ vài câu nhạt nhẽo. Cô đã thành kẻ thua cuộc, bất lực nhìn con mình trượt dài, không đêm nào cô ngủ được bởi tương lai của nó. Chồng cô thì đang nằng nặc đòi đưa con đi du học để cách ly hẳn khỏi lũ bạn rủ rê.

Nhưng ở nhà mà không kiểm soát nổi nó. Để nó đi du học rồi, liệu có thể an tâm được không?

(Theo Công ty Thám Tử Giss)

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử