Tham tu VDT Sai Gon – Tôi là Tư Râu, làm nghề xe ôm, có mặt thường xuyên đầu hẻm 007, bùng binh Lăng Cha Cả. Một bữa đang ngồi vắt vẻo trên yên xe “tám” với em bán nước mía đầu hẻm, chợt một giọng nói êm như nhung cất lên bên tai tôi: “Chú chở tui đi công chuyện chút”. Tôi quay sang và muốn xỉu khi thấy một bà trạc tuổi bốn mươi, dáng quý phái, ăn vận sang trọng. Tướng bà này phải đi xe hơi hạng sang, mèng cũng taxi, vậy mà… Tôi vừa nghĩ vừa lễ phép hỏi: “Dạ thưa, cô hai đi đâu?”. Bà ta ngồi lên xe, bảo: “Chú cứ đi rồi tôi hướng dẫn”. Chừng vài trăm mét, bà khách nói như ra lệnh: “Gần đây có quán cà phê nào không, chú chở tôi tới đó”.

Tôi vừa chạy xe vừa nghĩ ngợi linh tinh, nhưng không đoán ra việc gì. Vô quán, chủ động kêu hai ly cà phê, khách nhỏ nhẹ: “Chú lái xe ôm đầu hẻm mấy năm nay rồi đúng không. Nhà tôi ở phía trên chút, hàng ngày tôi đi xe hơi ngang qua hoài nên biết chú. Tui hỏi thiệt, chú chạy xe vậy kiếm ngày bao nhiêu?”. “Dạ tùy bữa cô hai ơi, bình quân trừ xăng nhớt cũng còn dăm bảy chục”. “Vậy thì từ ngày mai chú khỏi đón khách, chỉ giúp tôi một việc, tôi gửi chú mỗi ngày một trăm ngàn, nếu làm tốt còn có thưởng, được không?”. Tôi từ tốn hỏi việc chi (lỡ bả biểu mình đi giao ma túy thì sao?), bà khách đáp: “Việc cũng nhẹ nhàng, lương thiện thôi. Mỗi ngày, trừ chủ nhật, cứ bảy rưỡi sáng là xe lếch-xịt màu nho của chồng tôi sẽ đi qua đây. Chú chịu khó bám theo tới công ty, rồi đứng trước cổng coi ổng đi những đâu, chiều ổng về thì chú về theo. Cuối ngày chú gọi điện báo lại cho tôi hay, đơn giản vậy thôi”.

Nói xong, bà khách rút trong túi xách ra một cái điện thoại: “Cái này tôi tặng chú. Cứ mua thẻ mà dùng, tôi gửi thêm tiền”. Thấy công việc cũng ngon ăn, bà khách lại dễ thương, hào phóng, tôi vui vẻ nhận lời. Không nói ra, nhưng tôi đoán bà khách này đang nghi ngờ chồng có bồ nên mướn tôi theo dõi. Thôi chuyện người ta, mình không quá tò mò.

Suốt một tháng ròng, tôi bí mật bám theo ông giám đốc. Hầu hết các ngày ông vô công ty rồi chiều về nhà bình thường. Chỉ có hai ngày đặc biệt, buổi trưa đầu tháng và giữa tháng, ông tới một nhà hàng – khách sạn rất sang ở Q1, ăn cơm với một cô đẹp như diễn viên – người mẫu. Tận ba giờ chiều cả hai mới trở ra. Bữa đầu ổng vô nhà hàng này tôi chỉ đứng ngoài chờ. Tối đó nghe tôi báo cáo xong, bà vợ yêu cầu lần sau tôi phải cố gắng vô trong coi ổng ngồi với ai, nên tôi mới biết chuyện.
Cuối tháng, bà khách xuất hiện đầu hẻm vào một sáng chủ nhật, vui vẻ gửi tôi một bì thơ kèm cả triệu đồng tiền thưởng, nhờ tôi tiếp tục công việc. Tôi thấy cuộc đời thật dễ chịu. Hôm bà khách đưa tiền, thằng Hai Nhách bạn cùng chạy xe ôm hỏi tôi sao quen một bà dễ thương quá vậy? Tôi vênh mặt, vui miệng kể với nó. Đây có lẽ là sai lầm lớn nhất của đời tôi.

Thằng Hai Nhách thường đói vì ế khách. Chạy xe cà tàng, nó lại thường xuyên vượt đèn đỏ nên khách kém tin tưởng giao… tính mạng cho nó. Biết công chuyện làm thám tử của tôi đang ăn nên làm ra, sau nhiều lần than thân trách phận, nó đi tới một quyết định táo bạo. Hai Nhách bỏ công tìm hiểu thêm về gia đình bà khách. Rồi một ngày nọ, nó bấm chuông xin gặp… ông giám đốc. Khi ông vừa mở cổng, không nói không rằng nó dúi vào tay ông một bức thư rồi bỏ đi. Sau này, khi ông giám đốc bí mật xin gặp, tôi mới hay chuyện này.

Sáng đó, khi tôi đang đứng trước cổng công ty để theo dõi, chợt ông giám đốc đột ngột bước ra đi thẳng tới chỗ tôi, bảo: “Anh chở tôi tới đầu đường có chút việc”. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng lại nghĩ một công đôi việc, vừa theo dõi “đối tượng” vừa kiếm thêm ít đồng. Tới đầu đường, ông bảo dừng rồi mời tôi vô một quán cà phê. Tôi chột dạ, không lẽ mình bị lộ? Ông giám đốc cất giọng từ tốn: “Có người cho tôi biết hết công việc mà vợ tôi nhờ chú rồi…”. Tôi lúng túng: “Việc gì, làm gì có…”. “Thôi, chú không cần thanh minh, chú Hai Nhách cho tôi hay hết rồi”. Tôi choáng người về sự phản bội của thằng bạn, đành chống chế: “Dạ, em chỉ là…là…”. “Là người làm công thôi, tôi hiểu và không trách gì chú. Thôi chuyện bả nhờ tôi không can thiệp, chú cứ tiếp tục và lãnh thù lao tương xứng. Tuy nhiên, tôi có một đề nghị, tôi sẽ gửi thêm chú mỗi tháng ba triệu. Chú chỉ cần báo cáo với bả là dạo này tôi ở trong công ty suốt ngày rồi về nhà, không thấy đi đâu. Chú nhận lời cũng là giúp tôi giữ hạnh phúc gia đình. Ý chú sao?”.

Còn sao nữa, việc không tăng, tháng có thêm ba triệu, lại còn được tiếng giúp hạnh phúc gia đình người ta. Tôi nhận lời cái rụp, nghĩ bụng “điệp vụ” này chắc thằng Hai Nhách cũng kiếm được một mớ kha khá. May mà số tôi quá hên…

Sáng hôm sau gặp, Hai Nhách cười cười mời tôi đi ăn sáng. Chắc hắn tưởng ông giám đốc sau khi biết chuyện sẽ cho tôi “ra bã”, ít nhất thì cũng mất mối làm ăn. Tôi giận sôi gan, nhưng vờ như không biết gì, nghĩ bụng từ nay phải tuyệt đối cảnh giác với thằng này: “Hừ, mày chưa ngon đâu con. Qua vụ này tao không hề hấn gì mà còn trúng lớn nữa kìa, mày không khôn hơn người ta được đâu”.

Nhưng ở đời không ai học hết chữ ngờ. Một bữa mới giữa tháng, bà vợ ông giám đốc gặp tôi đầu hẻm, mặt lạnh tanh đưa một phong bì. Ngạc nhiên và hồi hộp, tôi mở ra xem. Nửa tháng tiền công và một tờ giấy có mấy dòng ngắn ngủi: “Chú không trung thực, trưa qua ông ấy đi ăn với một cô chân dài nhưng chú không báo cáo. Thôi khỏi phiền chú nữa”. Tôi đang choáng váng thì điện thoại reng. Giọng ông giám đốc nặng như chì: “Chú đã báo cho bả biết vụ trưa qua tôi đi ăn với ai, đúng không”. “Không, em thề…”. “Thôi, đủ rồi!”, ông giám đốc gằn giọng, cúp máy. Tất cả như sụp đổ dưới chân tôi, mất mối làm ăn ngon lành, mất uy tín… Nhưng vì sao? Chợt nhìn sang bên kia đường, tôi thấy Hai Nhách quay vội mặt đi. Thôi rồi…

Sáng hôm sau, tôi vẫn làm bộ chạy theo xe ông giám đốc, nhưng liên tục bí mật liếc gương chiếu hậu. Tôi không lầm, cách một quãng phía sau, Hai Nhách bám theo như đỉa. Nỗi nghi ngờ của tôi đã thành sự thật: chính y đã bán đứng tôi hai lần. Sau khi gặp ông giám đốc “bật mí” về tôi để kiếm một mớ, Hai Nhách đã bí mật gặp bà vợ để tố luôn tôi về vụ “điệp viên hai mang”. Và chính bà đã mượn tay Hai Nhách theo dõi, bắn một mũi tên hạ hai con chim, là ông giám đốc và tôi. Đau thật!

M. Phong (CATP)
Tham tu tu Sai Gon, Van phong tham tu tu sai gon, dich vu tham tu tu sai gon, cong ty tham tu sai gon, Tham tu tu Tp hcm, Van phong tham tu tu Tp hcm, dich vu tham tu tu Tp hcm, cong ty tham tu Tp hcm,

Facebook
Twitter
LinkedIn
Telegram
Pinterest

Tham khảo thêm

Dịch vụ thám tử