Hôm ấy, vừa ăn cơm tối xong thì Thám tử Sê-Lốc-Cốc nhận được tin báo : Ông Ac-mét, chủ nhà hàng Hoa Hồng đã bị chết ngay trong tiệm ăn của mình. Thế là bất kể trời đã tối, người lại mệt sau một ngày làm việc căng thẳng, Thám tử vội vã đến hiện trường. Hai trợ thủ của ông là trung úy Vét-xi và đại úy Stiven cũng có mặt sau đó ít phút. Ông Ac-mét chết trong tư thế đang ngồi gục xuống bàn, tay vẫn cầm khẩu súng lục. Nhiều người cho rằng ông chủ nhà hàng đã tự sát và họ xôn xao bàn tán về nguyên nhân khiến ông kết liễu đời mình.
Thám tử Sê-Lốc-Cốc chăm chú lắng nghe mọi ý kiến nhưng ông không kết luận đây là một vụ tự sát. Qua phân tích hiện trường và tìm hiểu ý kiến những người quen biết ông Ac-mét cũng như những người làm việc trong nhà hàng Hoa Hồng, Thám tử nhận định có thể đây là một vụ sát hại. Đồng thời, Thám tử cũng chỉ ra hai kẻ bị tình nghi là thủ phạm đã giết ông Ac-mét. Người thứ nhất tên là Sác-lô, người kia tên là Gian-ny.
Một nhân viên phục vụ bàn cho hay, trước khi mọi người phát hiện ông Ac-met bị chết, anh ta còn thấy ông chủ ngồi nói chuyện với Sác-lô tại chính cái bàn mà hiện giờ xác ông đang gục xuống.
Sau khi cảnh sát đưa xác ông Ac-mét đi, thám tử Sê-Lốc-Cốc cho gọi Sác-lô và Gian-ny đến. Đầu tiên là cuộc nói chuyện với Sác-lô :
– Ông Sác-lô, chiều nay ông và ông Ac-mét đã ngồi nói chuyện tại chính cái bàn này phải không ?
– Vâng. Tôi tới đây gặp ông Ac-mét vào lúc 17 giờ 35 phút. Chúng tôi nói chuyện khoảng 30 phút. Sau đó tôi ra về.
– Người ta đã phát hiện ông ấy bị chết tại cái bàn này với khẩu súng trong tay.
– Trời ơi ! Thật thế sao ? Thế các ông có tìm thấy mảnh giấy ông ấy viết không ?
– Không ! Không thấy mảnh giấy nào cả !
– Có mà ! Một mảnh giấy viết chữ Trung Quốc ! Khi tôi ở đấy, ông Ac-mét bắt đầu viết được khoảng 3-4 kí tự. Tôi thấy rõ ông ấy đã viết từ trái sang phải mà… nhưng tôi không hiểu ông ấy viết gì.
– Thôi ! Bây giờ ông có thể về, ông Sác-lô ạ !
Sau đó, Thám tử Sê-Lốc-Cốc bắt đầu cuộc nói chuyện với Gian-ny :
– Ông đã gặp ông Ac-mét vào lúc mấy giờ ?
– Thưa thám tử, vào lúc 18 giờ 25 phút. Tôi muốn bán xe cho ông ấy nên đã đến để bàn bạc. Tôi ra về lúc 18 giờ 45. Ông Ac-mét hứa sẽ gọi điện lại cho tôi.
– Ông có nhìn thấy trên bàn có mảnh giấy nào không ? Mảnh giấy có chữ Trung Quốc ấy ?
– Có… Có một mảnh giấy với những dòng chữ tiếng Trung Quốc… Tôi chỉ liếc qua thôi…
– Thôi được rồi, khi nào cần tôi sẽ cho mời ông sau.
Nghe xong lời khai của hai kẻ bị tình nghi, trung úy Vét-xi nói :
– Có thể kẻ giết ông Ac-mét đã cầm mảnh giấy.
– Nếu chính ông Ac-mét tự sát thì sao ? Ông ta đã tự hủy mảnh giấy cũng nên – đại úy Sti-ven phản đối.
Thấy hai nhân viên của mình tranh cãi, thám tử Sê-Lốc-Cốc chỉ cười. Một lúc sau, ông bảo :
– Đừng đặt vấn đề ông ác-mét tự sát nữa. Kẻ giết ông ta đã tự làm lộ mình rồi. Hai cậu thử đoán xem hắn là ai ?
Tất nhiên, sau đó không lâu, hai trợ thủ của thám tử Sê-Lốc-Cốc đã đoán ra thủ phạm.
Bạn đoán được chưa?
Thám tử VDT