– Thưa sếp, chỗ này mùa hè đẹp lắm đấy ạ. – Trung úy Vet-xi vừa lái xe vừa cố nói bằng một giọng hào hứng.
Thám tử Sê-Lốc-Cốc vẫn im lặng, chẳng hưởng ứng gì. Ông chăm chú nhìn qua cửa kính ô tô… Ngoài kia, trời tối đen, tuyết rơi rất dày. Biết là Vet-xi thích vùng núi này lắm, nhưng thám tử còn đang mải suy nghĩ về vụ trộm vừa xảy ra chiều nay ở một siêu thị lớn. Khi bị phát hiện, bọn trộm đã lên xe chạy về phía Nam thành phố. Mọi người trông thấy và đã đuổi theo được một đoạn. Nhưng ra tới ngoại ô, chúng đột ngột rẽ vào một cánh rừng rồi trốn thoát. Đang cùng đồng đội truy tìm ở khu vực đó thì thám tử Sê-Lốc-Cốc nhận được tin báo: Một ông chủ trang trại ở phía Bắc thành phố tên là Các-tơ đã nhìn thấy ô tô của bọn kẻ gian đi qua nhà ông ta. Thế là thám tử cùng Vet-xi tức tốc đi lên hướng này.
– Trang trại của Các-tơ ở tít trên núi cao kia sếp ạ ! – Trung úy Vet-xi vừa nói vừa quặt tay lái, rẽ vào một con đường nhỏ.
Thám tử Sê-Lốc-Cốc cảm thấy mừng vì mình không phải lái xe. Tuyết dày thế này khó mà nhận ra đường được. Hình như ở chỗ rẽ, dọc theo con đường duy nhất dẫn lên núi này, mọi khi vẫn có một vài con mương nhỏ… Nhưng bây giờ tuyết đã lấp đầy chúng và chẳng ai còn nhìn thấy gì ngoài một bãi tuyết bằng phẳng, rộng rãi… Đấy là chưa kể người lái xe thường bị chói mắt vì tuyết trắng, khó mà cầm chắc được là xe mình có đi đúng giữa đường hay không.
Bất chợt, trung úy Vet-xi phanh xe đột ngột… Một ngôi nhà cao, sáng rực ánh đèn như từ đâu mọc ra trước mặt hai người, chẳng khác gì ảo ảnh bất ngờ xuất hiện trên sa mạc.
– Khi quay về, chúng ta sẽ đỡ vất vả hơn, sẽ đi theo vết bánh xe cũ – Thám tử Sê-Lốc-Cốc nhận xét khi bước ra khỏi xe và đưa mắt ngắm nhìn con đường vừa đi.
Ông Các-tơ đón hai người tại cửa ngôi nhà của mình. Nhìn ông ta thật to cao, vạm vỡ. Vừa huơ huơ soi chiếc đèn pin trong tay, Các-tơ vừa nói :
– Thưa thám tử, chúng đi qua nhà tôi khoảng 20 phút trước đây. Đêm tối và tuyết nhiều thế này hiếm xe qua lại lắm. Đang yên tĩnh thì tôi nghe thấy tiếng ô tô. Tôi đến bên cửa sổ và nhìn thấy xe của chúng đang bò lên dốc. Bây giờ có lẽ chúng đã xuống đến chân núi bên kia rồi.
Các-tơ chỉ tay lên đỉnh núi. Con đường từ trước cửa nhà Các-tơ lên đó đi vắt qua khoảng sân rất rộng của trang trại. Tuyết trên sân đã được dọn sạch nên thám tử Sê-Lốc-Cốc cùng Vet-xi và Các- tơ dễ dàng đi bộ ra đó. Từ đây, có thể nhìn rõ vết bánh xe in hằn trên suốt con đường đầy tuyết dẫn lên đỉnh núi.
– Thưa sếp, tất cả đều đúng rồi. Vết xe còn mới nguyên đây này. Chúng ta đuổi theo chứ ? Tôi lái xe đường núi cũng không đến nỗi nào đâu -Trung úy Vet-xi hăm hở.
– Tôi không muốn làm anh mất hứng, Vet-xi ạ ! Nhưng tôi muốn anh hãy quay ngay xe về đồn cảnh sát. Chúng ta cần đưa ông Các-tơ về đó để làm rõ một số chuyện. Nếu chần chừ, bọn trộm sẽ có thời gian tẩu thoát mất.
Tuy chưa hiểu vì sao “sếp” của mình lại quyết định nhanh như vậy nhưng trung úy Vet-xi vẫn lập tức chấp hành… Chỉ có ông Các-tơ là ra sức phản đối :
– Thưa thám tử, không thể thế được ! Tôi chỉ đường cho các ông bắt bọn tội phạm, vết xe của chúng còn rõ rành rành kia, cớ sao các ông lại bắt tôi ?
– Vết xe rất rõ, nhưng…Ông sẽ phải khai báo mối quan hệ của ông với bọn kẻ cắp, ông Các-tơ ạ ! – Thám tử Sê-Lốc-Cốc lạnh lùng trả lời và nhanh chóng bước lên xe.
Bạn biết tại sao thám tử nói vậy không?
Công ty thám tử – Cong ty tham tu – Van phong tham tu – Văn phòng thám tử – Dich vu tham tu – Dịch vụ thám tử